The Speech of Thượng Sanh Cao Hòai Sang /21st May 1964 /
10th Day of the Fourth Lunar Month, Year of the Dragon.His Holiness Hộ Pháp
Phạm Công Tắc, 5th December 2006,
Tây Ninh)
Translated from the Vietnamese
by: Tam Dao & Dr Christopher Hartney
who was a great
dignitary, a heavenly appointed one, a man who has made a great contribution to
the Caodaist Religion. If we read about him we read about his great spiritual
contributions, his great building works, that is, the construction of both the
concrete and spiritual forms of our religion, forms which make the reputation
of our faith resound throughout the world. If without the grace of HH Hộ Pháp
Phạm Công Tắc, he who exhausted himself both with his heart and with his
thoughts, at this moment Vietnam would not yet have a Great Way which is this
Great Way for the Third Universal
Amnesty (Đại-Đạo Tam-Kỳ Phổ-Độ / 大道三期普度). This religion now has more than 2 million
believers, its majestic and solemn Great Divine Temple and other magnificent
buildings both in the urban areas of Tây Ninh and
the outlying parts of the Holy See constitute a significant part of Tây Ninh
Province.
Although the biography of HH Hộ Pháp has been
published as book at the Holy See on 24 June 1955 , I thought we should at least mention once more
the brief summary of his role in establishing this religion so that believers
can remember his deeds and keep in the depths of their hearts his sublime and
supra-earthly example. He was an extraordinary Being who dedicated his entire
life to the service of humanity.
HH Hộ Pháp was born into the Phạm family on the 5th
day of the fifth lunar month year of the Tiger (1890) at An Hòa village in the
Trảng Bàng District of Tây Ninh Province. He attended the college of Chasseloup-Laubat , which is often referred to as our national
school.
During his 20s he worked for the Customs
Department; with intelligence, honesty
and an uncorrupt character. He shouldered many important responsibilities,
however, he was not like other government officers who used their positions in
order to threaten and press the common folk for bribes and favours . His
purpose was not to take advantage of officialdom in order to create happiness
for himself alone, or to glorify his name or for the advancement of his family,
rather, his intent was to seek out like-minded spirits around him and make
close friendships. He sought to reveal his soul to his friends in discussions
that went far into the quiet of the night. In sharing these friendship, Phạm
Công Tắc and his companions worried about the destiny of their nation and of
the people who were then under the oppression of the autocratic government
ruling over them at that time.
They witnessed first hand how the French colonial
authorities were rapidly increasing their power, alas, the Vietnamese
intelligentsia were still trapped within a cycle of gaining benefiting from
selling their good name.
Phạm Công Tắc and his comrades felt hopeless and
together they deeply resented the state of the nation. They shared each others
sorrows, complaints and lamentations.
During this time he tried to find oblivion in the
elevated pastimes of the cultural life, sometimes he joined his friends in
playing music, or reciting poetry or sometimes just conversation and
drinking.
Money was not plentiful, but he was always generous
and chivalrous to those who were poor, in fact he gave succor to anyone who was
made miserable by earthly concerns or beset by misfortune or the general
hardships of life. To these people Phạm Công Tắc and his comrades would always
try to find a way to offer help.
In his simple life, he was always a great admirer of
nature, and would delight in a cool breeze, a bright moon, the scenery of the
mountains and rivers, a stroll in the countryside, or just wandering about
contemplating his dreams, despite these joys he always carried in his heart
concerns for the future of his country. One night he said to his two close
friends,
" A life where you are
focused on money makes you obsessed with
the smell of material things. We must look for temples and sek to
practice the Way. We must do this in order to avoid seeing again and again
these stories that break our hearts with a pain so intense that we forever wish
to turn our eyes from such injustices."
In about June 1925, after a discussion with close
friends with whom he had intellectual discussions and played music, there was
one companion who told the group about a number of intellectuals in Phnom Penh
who, at that time, were regularly experimenting with table tipping (séance).
They invited the spirits of those who had passed away to come and speak with
them. This person also explained how one should use a three-legged table and he
showed them the methods of communicating with the spirits in the invisible
realm.
HH Hộ Pháp and his friends tried to remember this
method and after a few weeks they began experimenting. This was done together
with Mr Cao Quỳnh Cư, Mr Cao Quỳnh Diêu,
Mr Võ Văn Nguyên, and Mr Cao Hòai
Sang. They began to practice table tipping at the house in Darras Street near the Thái Bình Market (Saigon ).
The first time they tried, a single spirit entered
into the séance and transmitted a (Đường Luật) poem. This first spirit was
quite senior – it was that of Cao Quỳnh Tuân who was the father of HH Cao Thượng
Phẩm. The Hộ Pháp was very happy with this result. Subsequently, every night
they held meetings and carried out table tipping for entertainment. Over time
more people came into the group such as Mr Nguyễn Trung Hậu, Mr Trương Hữu Đức,
Mr Trần Duy Nghĩa, Mr Trương Văn Tràng, and Mr Lê Thế Vĩnh. Amongst the Beings
who descended and transmitted poems, there was one Being who did not want to
present his name but was recongised only by [the first three vowels of
Vietnamese] A, A, A. This Being offered to come every night and teach the group
about various religious writings and doctrine and to speak about many things
beyond the knowledge of those present. This made Hộ Pháp and his friends
display a very special respect for this “voice.”
On the night of the 24 December 1925 the Venerable “A
à ” came to reveal to us all that He was no other than the Supreme Being who
had now come to Vietnam to establish the foundation of the Great Way, and that
this Way would liberate humanity during the Third Amnesty. He undertook the
holy name of Cao Đài Tiên Ông Đại Bồ Tát
Ma Ha Tát. Since that time HH Phạm Công Tắc, together with his friends, showed
the deepest respect, worshipping the Supreme Being, Jade Emperor of Heaven. It
was in this manner that they became believers in the Caodaist Religion.
Not long after this night in 1927 Phạm Công Tắc was
appointed Hộ Pháp by Heaven, head of the Hiệp Thiên Đài. Directly under his
authority were the Thượng Phẩm (Leader of the Spiritual realm) and Thượng
Sanh (Leader of the Temporal Realm). He was the first person appointed
by Heavenly Command. After this, many of his friends in the séance group were
also given Heavenly appointments in the Hierarchy of the 12 Zodiacal Lords of
the Hiệp Thiên Đài of the Great Way for the Third Universal Amnesty.
His Holiness
is the one who unveils the Mystery of the Invisible and is the maintainer of
the rules and laws of the New Religion. He is the one who pronounces judgments
on dignitaries and disciples alike. He elevates the dignity of the fervent
through their merit and brings sanctions against those who have committed
faults. In order to keep the dignitaries and adepts free of the sufferings
inflicted by the laws of karma, he keeps an impartial heart in order to
propagate the Way. He used the mysterious and secret dharma to guide all the evolved souls towards
entering the Bát Quái Đài [the Council of the Great Spirits which heads the
Eight States of Soul, the Eight-sided Palace of God's presence, the Eight
Trigrams Palace] to unite there with the Genies, Saints, Immortals and Buddhas.
In the year
1934, the Acting Pope Lê Văn Trung discarnated and returned to the immortal
realm. After the memorial service that celebrated the Đại Tường / (greater
mourning period - 581 days after the
date of death) for the deceased Acting Pope, a great meeting of all believers
was held and additionally a Sacerdotal Council was convened. This was called to
resolve business left outstanding from the Acting Pope’s death and was held on
the 8th November 1935 [other source cited : 6th day -11th lunar month – year of
the Dog / Giáp Tuất (12th -Dec-1934). The whole meeting with one voice elected
His Holiness to hold the unified religious powers [of the Religion] until the
Cardinals were officially appointed. From this time HH remained in charge of
the two powers of the faith – the leadership of the Cửu Trùng Đài and the
leadership of the Hiệp Thiên Đài. With his whole heart he now worked even more
intensely for the Way.
The point to
which we should pay most attention is the way this venerable soul has offered
every part of his profound heart and all of his goodwill. He has overcome many
difficulties because of his love for humanity. He carried the Divine Will for
the world and so the world will now be blessed by the Supreme Being. Alas, he
was unable to escape the disasters that would follow. And he would come across
so many horrible ordeals that to hear them recounted once more makes our tears
gush.
Because the
French Colonial forces were in doubt about the aims of the Caodaist Religion,
and because they suspected that His Holiness was seeking to build another
country within the larger nation, and, also, because they suspected he intended
to liberate the Vietnamese people, His Holiness and a number of the hierarchy
of the Sacerdotal Council were arrested on the 4 June 1941, the year of the
Snake (Canh Tỵ), and on the 27th July 1941 they were exiled to the island of
Madagascar. They were forced into exile from their homeland for a period of
five years and two months.
This test was
so onerous that whoever was placed in a similar situation would find their
strength and their determination flee from them. Even the will of a great hero
would falter. But because His Holiness could communicate with the Divine Beings
through the agency of automatic writing, though his body was tortured and
maltreated, his spirit nevertheless overflowed with an incomprehensible belief.
His brain and his nerves remained bright and clear and he kept all his faith in
the Supreme Being. For a Vietnamese man Madagascar was beyond the horizons, a
place where the water was like poison and the forests impenetrable, often death
hung close by. But with the power and protection of the Divine Beings His
Holiness avoided all sorts of misfortunes.
Retuning home
in 1946 His Holiness had to face numerous and almost-unsolvable problems. These
included those believers who were terrorised in goal. Moreover the Colonial
French were taking advantage of the presence of the British Army and sought to
use these forces to reclaim Vietnam for themselves. The nationalist parties
were divided in the face of their enemies and the resistance movement was
burning for action. These divisions were at the time hidden, but thankfully
with his prestige and his brilliant thinking His Holiness was able to calm the
nationalist parties and reorganise the Caodai army. He did this so that it
could protect the Holy lands and reclaim some sense of certainty and happiness for all the believers
of the religion.
His work led
to the building of the Great Divine Temple. This has become a significant
modern work. He did this not only to make foreign visitors praise this complex,
but also for architects who now admire it so much. Such a great work! But His
Holiness used only the contribution of the believers in the religion to build
it. The financial means and the building materials were very hard to come by.
It is thanks to the kindness of the Spiritual Pope, Lý Thái Bạch (Li Tai Pei), who through séance, gave
step-by-step instructions and models from the start through to the time of the
building’s completion.
The foundation had been laid in 1933, and up to 1936
the construction had begun. In 1941 the external construction was completed but
the Great Divine Temple was not decorated by the time His Holiness was
exiled. The work came to a halt.
In 1946 His Holiness returned to Vietnam and continued to prepare the construction
according to his wishes. The Great Divine Temple was open in 1947 but it was not until 1954 that
the last works on the building were completed. Finally the inauguration
ceremony was held in the first month of the year “Ất Mùi” (Year of the Goat) /
1955.
The length of the Great Divine Temple is 145 metres long, its width is 40 metres , and its height at the Hiệp Thiên Đài is 36 metres . At the Cửu Trùng Đài the height is 30 metres . The Great Divine Temple faces the West and shows the charm and beauty
of the emblems of the Three Religions and the Five Levels (of spiritual
attainment). Such a great construction! But His Holiness was very modest in
speaking of it. He said that he only obeyed the instructions of the Supreme
Being and the Great Immortal (Chinese Poet) Li Po / Li Tai Pei, but that He
himself made no contribution to the building whatsoever.
There was a friend of his who is a dignitary of the Hiệp
Thiên Đài. He wrote a poem in honour of
His Holiness. The Hộ Pháp exchanged poems with this man with a very modest
tone.
Your piety is drenched through with the dyes of divine
nature - brilliant colourings,
Celebrated or hated for your good deeds or bad - their
judgments are earth-bound.
Banishment cannot effect your dignity
Wealth and reputation would only make you laugh
Your life has galloped down such treacherous paths -
But battered by tail winds, carried by head winds the
crane still flies on.
Although you wish to repay all the debts you owe to
your nation
Just try paying one – and forget about the interest.
In the hope of
spreading the Way overseas, His Holiness worked very hard to devise a
plan for achieving this goal. This depended on his diplomacy, his skills and
his fondness for good and talented people. Because of his efforts, today the
Caodaist Religion has worthy
representatives, especially at international conferences regarding religion and
theology, for example Mr Gabriel Gabron has been appointed as an Instructor of
the faith (Tiếp Dẫn Đạo Nhơn). He has represented the Caodaist Religion firstly
at the International Spiritualistic Congress of Barcelona in 1934, secondly at
the World Congress of Religions, London , 1936, thirdly at the International
Spiritualistic Congress of Glasgow, 1937, and at the World Congress of Beliefs
in Paris , 1939. In this way the Holy Name of the Caodaist Religion has spread all around the world.
After the inauguration ceremony of the Great Divine Temple (1955), His Holiness Hộ Pháp needed to develop
and alter the internal affairs of of the religion. The most pressing area was
to develop the Charity Body (Phước Thiện) to give it a more organised form and
then help this organisation become stable and independent and, finally, to
serve the charity affairs of not only the religion, but also society at large.
Another great work of his, one that we should recognise, was his efforts in
building the Long Hoa market. Disregarding the difficulties and the hard
labour, every day he appeared at the building site to personally direct those
who were contributing to this construction.
This work remained on schedule until changes were made that left the
construction incomplete. These events made the hierarchy and the believers bitter.
At the beginning of the 8th Month, Year of the Goat,
1955, the head of the Caodaist Army, who had himself been appointed by His
Holiness, was caught up in the nationalisation process of all military forces.
He turned against the hierarchy and formed a committee that was dedicated to
purging the Religion. By his actions many co-believers ended up in gaol. Some
female co-believers were also imprisoned for a number of months. His Holiness
was placed under house arrest in the Hộ Pháp Đường (the Hộ Pháp’s office). The
army surrounded the Hộ Pháp Đường from 20th day of the Eight Month, Year of the
Goat (1955) to the 5th day of the First Month, Year of the Monkey, (16 February
1956). With this unbearably sad situation between believers fighting each
other, His Holiness together with his entourage left the Holy See at 3AM on the morning of this last day. He traveled
directly to the capital of Cambodia .
His Holiness had left behind the original temple of Caodaist Religion . He carried in his heart so much bitterness and
anguish because he had left behind so many of the dignitary and all of the
believers who were now abandoned and helpless as if they were birds lost from
their flock. The chicks had lost their mother, the brutal storm had come, there
was nothing left to do but leave.
Nevertheless this sublime man remained virtuous
whether advancing or retreating. Seeing that he had not done anything wrong,
His Holiness, to relieve the sorrow in his heart gave over both the bad and the
good to the Supreme Being and he hope that He would direct His will where He
might. Phnom
Penh was a
place where Hộ Pháp had already been for a number of years to spread the Way.
From that initial introduction His Holiness continued to serve humanity and to
concern himself with the building of a Holy Mother Temple to guide and serve both dignitaries and
believers. He tried to keep silent and waited for the political situation in Vietnam to change so that he may be able to return and
undertake once more the mission entrusted to him by the Supreme Being.
He was an eagle that had flown up through many levels
of clouds, over many years he had come upon many brutal storms, now was the
time for him to rest his wings. His Holiness was living in a strange land.
Although he was cared for by believers with the utmost diligence, and although
he did take some rest and although he did take care of his health,
nevertheless, with his heart full of love and yet replete with homesickness he
turned, at last, toward his homeland. He worried about his country’s troubles,
he worried about the people living in misery. His soul could not avoid being
stirred. His heart was always full of
past concerns, it could not avoid overflowing with sadness.
This state of being careworn could only continue to
grow in a person who had such a clear and patriotic vision. Perhaps the Supreme
Being would like to return him to his divine position. It would be easier for
him to develop and change the Dao in that place than in his earthly realm. Soon
he was confined to his bed because of sickness then he departed the earth for
good returning to the immortal realms at last.
His Holiness disincarnated on the 10th Day of the
Fourth Month Year of the Pig (17th May 1959 ). By the grace of heaven he lived until his
70th year.
He has left a written will which can be summarised as
following:
Whenever Vietnam attains independence, and the country achieves
a united existence then the Believers will move His lotus-flower coffin back to
the Holy See.
How sad - the moon over the Palace of the Dao now
wanes
The fog obscures the heights of Mount Tuy
The sound of the bejeweled flute abruptly stops
Wisdom has returned to the void.
The area of the Holy Land was established by his mind and his thinking, now we
will no longer see His Holiness returning to guide the children of the Supreme
Being on the Holy Path of Virtue. Normally the situation of death and parting
is the focus of the most suffering in our lives. But in terms of the Đạo (Way /
Tao) His Holiness is an advanced
Spiritual Being who has obeyed the order of Heaven to come down to the earth to
establish a Religion that will now last 700, 000 years. Therefore the
disincarnation of His Holiness is a spiritual or heavenly reward for a soul who
has completed the responsibilities he was given. Now he returns and presents
his report to the Supreme Being after having carried out his orders.
The legacy that he left behind was a series of very
extraordinary works. He is an example for the dignitaries and his beloved
believers about the patience and sacrifice of a great person. One who spent his
whole life not caring for himself, but who instead entered many times into the
circle of life and death in order to complete his mission to religion and to
humanity.
Remember his gracious example! All of us dignitaries
must make our minds more noble and follow the example of His Holiness more
honestly, that is, we must practice altruism in order to enrich the great
common work of the Đạo (Tao / Religion) and make it durable and everlasting.
This is because we are standing among the Holy Body of the Supreme Being
entrusted to us by His Holiness.
May the Divine Beings grant us their grace and bless
all the faithful.
TIỂU SỬ ĐỨC HỘ PHÁP
(Trích lục bài
thuyết Đạo của Đức CAO THƯỢNG SANH đọc tại Đền Thánh ngày 10/ 04/ Giáp Thìn /DL
21/ 05/ 1964).
Đại diện cho Hiệp Thiên Đài, tôi xin đọc tiểu sử của Đức
Ngài một chức sắc Đại Thiên Phong có đại
công với Đạo. Đọc lại một sự nghiệp thiêng liêng, mà Đức Ngài đã bồi bổ một
công trình kiến thiết vĩ đại, một cuộc xây dựng về hình thức lẫn tinh thần làm
cho tiếng tăm vang vội khắp mặt địa cầu. Nếu không phải là nhờ ơn công đức của Đức Hộ Pháp Phạm Công Tắc, đã chịu lao tâm tiêu tứ góp phần công cán lớn hơn ai hết để tạo thành thì chắc hẳn giờ này nước Việt Nam chưa có một nền Đại Đạo gọi là Đại Đạo
Tam Kỳ Phổ Độ, với hơn 2 triệu tín đồ, với một Đền Thánh uy nghi hiển hách và
các dinh thự uy nga, cùng các vùng nội, ngoại ô thánh địa chiếm một phần diện
tích đáng kể của tỉnh Tây Ninh.
Mặc dầu tiểu sử
of Đức Hộ Pháp đã được xuất bản thành sách ở Tòa Thánh ngày 24 tháng 6 năm
1955, tôi thiết nghĩ cũng nên nói lên sơ lược nền Đạo của Đức Ngài, để chư đạo
hữu ghi nhớ trong thâm tâm cái gương cao siêu thoát tục của một Đấng phi thường
đã phí cả kiếp sanh phụng sự cho nhơn loại.
ĐỨC HỘ PHÁP
sanh vào gia đình họ Phạm nhằm ngày mùng 05 tháng 05 năm Canh Dần (1890), tại
làng An Hòa, Trảng Bàng, Tây Ninh.
Đức Ngài xuất
thân tại trường Chassloup Loubat tục gọi trường Bổn Quốc, ra giúp việc Sở
Thương Chánh năm 20 tuổi. Nhờ tánh chất thông minh và liêm khiết Ngài từng giữ
nhiều chức vụ quan trọng. Tuy nhiên Đức Ngài chẳng phải như nhiều công chức cậy
thế quyền bóc lột công chúng cho đầy túi tham. Mục tiêu của Ngài chẳng phải mượn
quan trường để tạo hạnh phúc, làm cho vinh thân mà là cốt chí tìm bạn đồng chí,
kết bạn tri âm cùng nhau thố lộ trong lúc canh chầy khoảnh vắng mà lo cho vận
nước, lo cho non sông, nòi giống đang bị áp bức cường quyền chuyên chế.
Lúc bấy giờ,
nhìn thấy thực lực của thực dân Pháp càng ngày càng thêm bành trướng, mà trong
làng trí thức Việt Nam ta còn đang trong vòng bán lợi mua danh. Đức Ngài và bạn
đồng chí thấy vậy lấy làm thất vọng, chỉ biết cùng nhau uất hận, thở than châu
mày, phiền muộn.
Thôi thì Đức
Ngài tìm lãng quên trong mấy thú phong lưu, lúc cầm đờn chén rượu, lúc ngâm phú
vịnh thi. Tiền bạc không dư giả nhưng Đức Ngài mở rộng lòng nghĩa hiệp, ai khốn
khó, ai bần hàn, ai rủi vương quân nạn, ai phong trần đọa lạc thì Đức Ngài liền
cùng mấy bạn thâm giao tìm phương trợ giúp. Vui với gió mát trăng thanh, thích
cảnh nhàn non nước, khi rảo bước đồng quê, khi mượn thú giang hồ giải mộng. Nhưng
lúc nào Đức Ngài cũng canh cánh bên lòng, nhiều nỗi âu lo cho tiền đồ của non
sông Tổ Quốc. Có một lần Đức Ngài nói với hai người bạn thân nhất của Đức Ngài
như vầy: “Đời kim tiền làm cho thiên hạ đảo điên trong ao tù vật chất không biết
bao nhiêu, chúng ta phải tìm nơi chùa miễu mà tu hành, thì mới khỏi mong thấy cảnh
đau lòng trái mắt”.
Vào lối tháng
06/ 1925, sau khi luận bàn với nhóm bạn tri âm trí thức và là những bạn đờn tài
tử, có một bạn biết hiện giờ tại Kiêm Biên (Phnompenh) có nhiều trí thức thường
hay chơi xây bàn mời các vong linh của người quá cố về nói chuyện. Người ấy
cũng nói rõ phải dùng cái bàn ba chân và cách thức giao tiếp với các vong linh ở
cõi vô hình.
ĐỨC HỘ PHÁP và
các bạn cố nhớ việc đó và sau vài tuần Ngài cùng các Ông: Cao Quỳnh Cư, Cao Quỳnh
Diêu, Võ Văn Nguyên, Cao Hoài Sang họp nhau khởi sự thi hành việc xây bàn tại
nhà ở đường Dárras, gần chợ Thái Bình.
Lần đầu tiên một
Chơn-linh nhập đàn cho thi đường luật trước hơn hết là cụ Cao Quỳnh Tuân đấng
thân sinh của Đức Cao Thượng Phẩm. Đức Hộ-Pháp và các bạn rất hân hoan về cái kết
quả này nên thường đêm đều có nhóm họp để giải trí trong việc xây bàn. Lần hồi
trong nhóm có thêm các Ông Nguyễn Trung Hậu, Trương Hữu Đức, Trần Duy Nghĩa,
Trương Văn Tràng, Lê Thế Vĩnh…
Trong các vị
giáng xuống có một vị không chịu xưng danh mà chỉ cho ba chữ A Ă Â vị này hàng
đêm thường giáng xuống dạy văn chương Đạo lý nói nhiều điều cao xa làm cho Đức
Hộ Pháp và các bạn vô cùng khâm phục.
Mãi đến đêm 24
tháng 12 năm 1925 vị A Ă Â mới cho biết mình chính là Đấng Chí Tôn nay đến Việt
Nam lập nền Đại Đạo giải thoát chúng sanh trong kỳ ba và Ngài lấy danh CAO ĐÀI
TIÊN ÔNG ĐẠI BỒ TÁT MA HA TÁT. Từ đó Ngài cùng các bạn kính cẩn tôn thờ ĐỨC CHÍ
TÔN NGỌC HOÀNG THƯỢNG ĐẾ và làm Tín-đồ Đạo Cao Đài.
Cách đó không
lâu, năm 1927 Đức Ngài thọ phong Hộ Pháp chưởng quản Hiệp Thiên Đài trực tiếp
dưới quyền có Thượng Phẩm, Thượng Sanh. Đức Ngài là người đắc vị Thiêng-liêng
trước hết, sau có các bạn trong nhóm đắc phong trong hàng Thập Nhị Thời Quân Hiệp
Thiên Đài của Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ.
Đức Ngài là
người nắm cơ mầu nhiệm của Đạo và luật của đời, xử đoán chư Chức-sắc Thiên
phong và cả Tín-đồ, có công thì ban thưởng có tội thì chiếu luật Đạo mà trừng
phạt, để con cái Đức Chí Tôn khỏi phạm Thiên Điều, giữ dạ vô tư mà hành Đạo, dụng
Bí pháp để đưa các Chơn-hồn vào Bát Quái Đài đặng hiệp cùng chư Thần, Thánh,
Tiên, Phật.
Qua năm 1933,
Đức Quyền Giáo Tông Lê Văn Trung đăng Tiên, sau khi lễ Đại tường nhằm ngày mùng
8 tháng 11 năm 1935, một Đại-hội gồm cả Nhơn-sanh và Hội-thánh nhóm họp nhằm giải
quyết việc Đạo. Toàn Hội thống nhất bầu cử Đức Ngài Hộ Pháp cầm quyền thống nhất
chánh trị Đạo cho đến ngày có Đầu-sư Chánh vị. Từ đó Đức Ngài nắm quyền Chưởng
quản Nhị Hữu Hình Đài (Cửu Trùng Đài – Hiệp Thiên Đài) tận tâm xây dựng đại
nghiệp Đạo.
Điều chúng ta
nên lưu tâm là một bậc Đại-Đức đã lấy hết chánh tâm và thành ý, trải bao khó nhọc
vì chủ nghĩa thương đời nhằm thực hiện phần nào đó Thiên ý đặng cho nhơn loại
được gội nhuần ơn huệ của Đức Chí Tôn mà cũng không tránh khỏi những nạn tai bất
thường, phải trải qua những thử thách kinh hồn, khiến cho ai nghe đến cũng châu
mày ứa lệ. Vì thực dân Pháp nghi kỵ về tôn chỉ của Đạo Cao Đài và quả quyết Đức
Ngài lập một nước nhỏ trong một nước lớn, cố ý giải phóng cho dân tộc Việt Nam.
Đức Ngài và một
số Chức-sắc bị bắt tháng 06 năm Tân Tỵ (1941) và cho đến 27/ 7/ 1941 thì bị lưu
đày qua Madagascar, phải lìa quê hương trong 5 năm 2 tháng.
Cơn thử thách
quá nặng nề, dẫu cho ai lâm vào tình trạng đen tối như vậy thì tính cương quyết
cũng tiêu ma, chí anh hùng cũng tan biến nhưng nhờ Đức Ngài có thể tiếp xúc với
các Đấng Thiêng Liêng bằng cơ bút nên xác thân dù bị đọa đày nhưng tinh thần vẫn
vững đức tin, trí não vẫn quang minh kiên tâm để hết đức tin nơi Đại Từ Phụ.
Nơi ven trời
góc bể nước độc, rừng thiên, lắm phen cái chết đứng kề bên, nhưng Đức Ngài nhờ
sức Thiêng liêng che chở nên mọi nạn tai đều qua khỏi.
Về đến nước
nhà 1946 Đức Ngài phải đương đầu với bao khó khăn nan giải: Nào là Tín-đồ Cao
Đài bị khủng bố giam cầm, nào là thực dân Pháp dựa vào thế quân Anh muốn tái
chiếm lại Việt Nam, nào là các Đảng phái Quốc-gia bị mưu ly gián của các thế lực
thù địch. Nên dù phong trào kháng chiến đang sôi sục mà sự chia rẻ đang ngấm ngầm
thực hiện nhưng đã có uy tín và sự sáng suốt Đức Ngài đã trấn an các Đảng phái
Quốc-gia, chấn chỉnh quân đội Cao Đài bảo vệ vùng Thánh-địa đem lại sự an vui
cho toàn cả Tín-đồ…Công việc của Đức Ngài là kiến trúc xây dựng Đền Thánh đây
là công trình tân kỳ vĩ đại, không những làm cho các du khách ngợi khen mà các
kiến trúc sư vô cùng kính phục.
Một công trình
kiến trúc lớn lao như vậy mà Đức Ngài chỉ dùng nội công quả của Tín-đồ trong bổn
Đạo, phương tiện về tài chính cũng như về vật chất rất eo hẹp. Đó là nhờ nơi Đức
Lý Đại Tiên giáng cơ bút lần hồi chỉ dẫn các kiểu mẫu cho đến khi hoàn thành.
Nền móng bắt đầu
năm 1933 đến năm 1936 mới khởi công cho đến năm 1941 công cuộc kiến trúc bên
ngoài vừa hoàn thành, Đền Thánh chưa được trang hoàng thì Đức Ngài bị lưu đày
nên công việc tạm đình lại.
Năm 1946 Đức
Ngài về nước tiếp tục sửa sang theo ý muốn. Đền Thánh mở cửa ngay năm 1947
nhưng đến năm 1954 mới thật hoàn tất và Lễ Khánh Thành vào Tháng giêng năm Ất
Mùi 1955.
Đền Thánh dài
145m, rộng 40m, cao 36m về phía góc Hiệp Thiên Đài, 25m nơi Cửu Trùng Đài và
30m nơi Bát Quái Đài, day mặt về hướng Tây phô bày hết cái tinh vi mỹ lệ bằng
những biểu hiện của Tam Giáo, Ngũ Chi. Công trình vĩ đại như thế mà Đức Ngài chỉ
khiêm tốn bảo là làm theo lịnh dạy của Đức Chí Tôn và Đức Lý Đại Tiên Trưởng chứ
mình không có công chi hết.
Nhơn một bạn
trong Hiệp Thiên Đài có làm thơ chúc mừng Đức Ngài, Đức Ngài cũng họa vận lại bằng
ý tứ khiêm nhường như sau:
"Sắc son đượm tánh nhuộm màu
tươi,
Hay dở khen chê để miệng đời.
Đày đọa xác thân không hổ thẹn,
Sang vinh nghĩ phận quá buồn cười.
Vó ký từng trải đường nguy hiểm,
Cánh Hạc quen chiều gió ngược
xuôi.
Ước trả mảy may ơn xã-tắc,
Nợ muôn đền một kể chi lời."
Riêng phần
truyền bá Đạo ra ngoại quốc, Đức Ngài cũng lắm công phu trù liệu phương sách.
Nhờ nơi tài ngoại giao và bổn tánh trọng hiền của Đức Ngài nên ngày nay Đạo Cao
Đài mới có những đại diện xứng đáng trong các Hội nghị Quốc tế về Tôn giáo và
Thần học.
Đó là ông
Gabriel Gobron thọ Thiên Phong Tiếp Dẫn Đạo Nhơn đã đại diện cho Đạo lần thứ nhất
trong Hội nghị Quốc tế về Thần học tại Bercellone năm 1934, lần thứ hai, thứ ba
trong Hội nghị Quốc tế về Tôn giáo và Thần học tại Glasgow năm 1937, lần thứ tư
tại Hội nghị Quốc tế về Tôn giáo ở Paris năm 1939. Nhờ vậy mà Thánh danh Đạo
Cao Đài đã được loan truyền khắp mọi nơi trên thế giới.
Sau Lễ Khánh
Thành Tòa Thánh Đức Hộ Pháp lo chấn chỉ nội bộ, nhất là lo Phước Thiện có thêm
nhiều cơ quan vững chắc giúp cho cơ quan này có thể tự túc và phục vụ cho việc
từ thiện đối với Đạo và đời. Một công trình đáng ghi nhận nữa là Đức Ngài lo kiến
tạo chợ Long Hoa, không nệ gian lao khổ cực mỗi ngày chính mình điều khiển chỉ
dẫn cho công quả. Công việc tiến hành thì có sự biến đổi xãy ra làm cho việc kiến
tạo dở dang, gây uất hận trong Chức-sắc và toàn cả Tín-đồ. Số là đầu tháng 8
năm Ất Mùi (1955) vị Tổng Tư Lệnh Quân đội Cao Đài do chính Đức Hộ Pháp lập
nên, khi được Quốc gia hóa đã lập Ban Thanh Trừng, bắt nhiều Đạo-hữu giam cầm.
Một số Tín-nữ cũng bị câu lưu mấy tháng và Ngài cũng bị giam lỏng nơi Hộ Pháp
Đường xung quanh có quân đội võ trang canh giữ từ 20 tháng 8 năm 1955 đến mùng
5 tháng giêng năm 1956.
Vì quá buồn tủi
cho cảnh đồng Đạo tương tàn, Đức Ngài cùng một số Chức-sắc tùy tùng đã rời khỏi
Thánh-địa vào lúc 3 giờ khuya ngày ấy, nhắm Thủ đô Miên quốc trực chỉ. Đức Ngài
rời xa Tổ-đình mà lòng mang theo bao nhiêu u uất khổ đau vì bỏ lại toàn thể chư
Chức-sắc và toàn cả Tín-đồ trong cảnh bơ vơ như chim lạc bầy, như gà mất Mẹ, mặc
cho giông tố phủ phàng.
Nhưng đứng bậc
cao siêu như Đức Ngài thì tấn cũng quân tử mà thối cũng quân tử. Xét mình không
làm điều chi lầm lỗi nên Đức Ngài tự giải nỗi sầu, phú sự rủi may của nền Đại Đạo
mặc cho Chí-Tôn xoay chuyển. Nơi Kiêm Biên là nơi Đức Ngài đến truyền giáo và mở
Đạo trong mấy năm. Từ ấy Đức Ngài tiếp tục phụng sự cho chúng sanh, lo xây dựng
Đền thờ Phật Mẫu, dạy dỗ chư Chức-sắc và Tín-đồ, cố nín chờ tình hình chính trị
ở Việt Nam thay đổi hầu trở lại tiếp tục sứ mạng mà Chí-Tôn giao phó.
Con chim Đại
Bàng đã tung bay tận mấy từng mây, đã lướt qua nhiều cơn giông tố trót bao
nhiêu năm, tất nhiên cần phải nghỉ cánh một thời gian. Đức Ngài tuy đem thân gởi
nơi đất lạ, tuy được săn sóc chu đáo giữa các con em trong cửa Đạo, tuy được
chút ít nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng lòng thương nhớ, thương Đạo, mến dân, lúc
nào cũng một lòng hướng về cố quốc, lo nỗi nước nhà loạn lạc, dân phải chịu lầm
than, thì tâm hồn không khỏi xao xuyến, lòng hoài cảm không khỏi chan chứa mạch
sầu.
Cái tâm bệnh-
một căn bệnh nan y của những bậc anh phong ái quốc, ưu thời phải thất vọng, làm
cho thân thể Đức Ngài càng ngày càng tiều tụy. Có lẽ Đức Chí Tôn muốn đem Đức
Ngài về Thiêng-liêng vị, để Đức Ngài dễ bề xoay trở giúp ích cho Đạo nhiều hơn
là Đức Ngài ở nơi cõi thế, nên Đức Ngài ngọa bệnh không bao lâu thì lìa bỏ cõi
đời về nơi Tiên cảnh.
Đức Ngài qui vị
ngày 10 tháng 04 năm Kỷ Hợi (DL 17/ 05/ 19590 hưởng thọ 70 tuổi).
Đức Ngài có để
di ngôn đại ý rằng :
Chừng nào Việt
Nam được độc lập. Đất nước được thống nhất.
Thì sẽ di Liên Đài của Đức Ngài về Tòa Thánh.
Than ôi!
Nguyệt khuyết Cung Dao,
Sương mờ đãnh Túy.
Tiếng ngọc tiêu đã dứt,
Trí-giác đã huờn hư.
Vùng Thánh Địa
là nơi nhờ có trí óc của Đức Ngài mà tạo thành. Ngài nay chúng ta không còn
trông thấy Đức Ngài trở lại nữa để dìu dắt con cái Đức Chí Tôn trên đường Thánh
Đức. Theo thế thường thì cảnh tử biệt là cảnh đau đớn nhất trong cuộc đời,
nhưng về mặt đạo đức Ngài là một Đấng Thiên Tôn lãnh lịnh xuống thế đặng xây dựng
cho thành một nền tôn giáo lưu tồn đến thất ức niên, thì sự qui vị của Đức Ngài
chính là một phần thưởng thiêng liêng đối với người đã làm xong nhiệm vụ nay phải
trở về phục mạng với Đức Chí Tôn. Những dấu vết của Đức Ngài để lại tượng trựng
cho bao nhiêu công nghiệp phi thường, để lại cho toàn thể Chức Sắc và đạo hữu
yêu dấu chí hy sinh, lòng nhẫn nại của Đấng vĩ nhân đã phí cả kiếp sanh, quên cả
thân mình, lắm phen vào sanh ra tử để làm tròn sứ mạng đối với Đạo đối với nhơn
sanh.
Nhớ ơn Đức
Ngài chúng ta toàn thể Chức sắc phải lập chí thanh cao, noi gương liêm khiết của
Đức Ngài, tức là thực hành chủ nghĩa vị tha như Đức Ngài để lo bồi bổ đại nghiệp
của Đạo càng thâm vững bền, vì chúng ta là những người đứng trong hàng Thánh thể
của Đức Chí Tôn và đã được Đức Ngài tín nhiệm.
Xin thành tâm
cầu nguyện Ơn Trên ban phước lành cho toàn Đạo.
Nay kính.
Home
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét